Hai đức tính quý ở người quản lý là trung thành và khôn ngoan. Người quản lý trung thành gìn giữ nguyên vẹn tài sản của chủ. Không phung phí, không làm mất mát hao hụt. Người quản lý khôn ngoan sẽ tìm cách sinh lợi cho chủ, làm cho tài sản ngày càng gia tăng. [Edit - Full] Xuyên Sách: Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản - Dạ Nguyệt Dao Ca Full. Đăng bởi: Dihy0401. 869628 - 44027 - 66 . 🌻Tên gốc: 穿成破产未婚妻[穿成书] - [Xuyên thư] Xuyên thành phá sản vị hôn thê 🌸Tác giả: 夜月瑶歌 - Dạ Nguyệt Dao Ca 🌊Editor: [ Nữ Phụ ] Nam chủ Đó là cách Hoàng tử khẳng định vị trí người vợ tương lai của mình. Sau khi kết hôn, vợ chồng Hoàng gia lại giữ khoảng cách, đặc biệt là trong các sự kiện trang nghiêm và các cuộc gặp gỡ quan trọng. Tất nhiên quy định cấm nắm tay nhau của Hoàng gia Anh không tồn tại. Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản. Sau một vụ tai nạn xe cộ, Mạc Nhiên phát hiện mình xuyên vào một quyển sách. Nhân vật cô xuyên qua là một nữ phụ pháo hôi, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển. Nữ phụ trong sách có khuôn mặt tiên "Xuyên thành vị hôn thê của anh trai" là một câu truyện có nội dung khá đơn giản, không có những tình tiết xoắn não, là hành trình Bạch Hiển và Bạch Vi giúp nhau xoá bỏ những băn khoăn và đau khổ trong lòng, mở rộng tấm lòng để nhận lấy tấm chân tình của đối phương. Bạch Hiển lạnh lùng, Bạch Vi ngây thơ. Vay Tiền Nhanh. Edit+beta by DiiHy-o0o-Mạc Nhiên tỉnh lại từ trong tiếng khóc của người phụ nữ. Cô cố gắng mở to đôi mắt, nhìn rõ trần nhà màu trắng đặc trưng của bệnh viện. Cô chỉ có thể cảm thán một câu mình đúng thật là mạng lớn. Năm đó sống sót từ vụ hỏa hoạn, vậy mà bây giờ bị tai nạn xe cộ vẫn không chết. Nhưng mà ai đang khóc vậy? Thanh Âm sao? Ở Đế Đô cô chỉ có mình cô ấy là bạn tốt. Nhưng rất nhanh Mạc Nhiên nhận ra chỗ không đúng, đây không phải là giọng của Thanh Âm. Cô cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở mép giường phát hiện ra động tĩnh của cô lập tức ngừng khóc, vui mừng nói "Nhiên Nhiên, rốt cuộc con cũng tỉnh! Con làm mẹ lo lắng gần chết đấy biết không?" Nói xong người phụ nữ tự xưng là mẹ nhận ra Mạc Nhiên muốn ngồi dậy, rất săn sóc mà để vào sau lưng cô một cái gối cho cô dưa. Lúc người phụ nữ đỡ Mạc Nhiên ngồi dậy không phát hiện ra cơ thể cô đang cứng đờ, chính xác mà nói, khi Mạc Nhiên nghe tới hai chữ "mẹ*" cả người liền sững sờ. *妈妈 mụ mụ, mẹ Mẹ? Cô còn mẹ sao? Ở vụ hỏa hoạn năm đó, cha mẹ vì che chở cho cô mà chết, để lại cô một mình trên thế giới này. Trong nháy mắt, ánh mắt Mạc Nhiên trở nên bén nhọn nhìn sang người phụ nữ vừa nói chuyện. Cô muốn xem xem người không có chừng mực trêu chọc vào điểm cấm kị của cô là ai. Kết quả khi tầm mắt dừng lại trên người phụ nữ kia, Mạc Nhiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập mấy chữ không thể tin. Làm sao có thể... có thể giống nhau như đúc! Tuy rằng mẹ đã rời khỏi cô hơn mười mấy năm, nhưng Mạc Nhiên chưa bao giờ quên đi hình dáng của bà, mà bây giờ người phụ nữ trước mắt cô và người mẹ trong trí nhớ giống nhau đến bất ngờ, không một chút sai lệch nào. Mạc Nhiên theo bản năng mở miệng chứng thực "Mẹ... Hứa Diệu?" Hứa Diệu là tên của mẹ cô, vào lúc con người nghe thấy tên mình đều sinh ra phản ứng theo bản năng. Người phụ nữa cũng rất thoải mái vượt qua khảo nghiệm của Mạc Nhiên lên tiếng đáp lại sau đó khiển trách một câu "Cái đứa nhỏ này, không có việc gì con gọi tên mẹ làm cái gì? Đúng là không biết lớn nhỏ gì cả." Nhìn thì như là quở trách nhưng giọng điệu của người phụ nữ lại tràn ngập bao dung và cưng chiều của một người mẹ đối với con cái. Đây là điều mà người ngoài không đóng giả được. Mạc Nhiên đã sớm học được cách nhìn thấu lòng người nhưng không phát hiện ra chỗ sơ hở nào của người này, giống như tất cả vốn nên là như thế. Nhưng cô đã sớm là một đứa trẻ không còn cha mẹ, một mình lăn lộn trên đời mười mấy năm nay. Mạc Nhiên như lọt vào sương mù, ánh mắt nhìn vào khoảng không miên man suy nghĩ không nói câu nào. Nhưng điều này lại làm cho Hứa Diệu lo lắng, vất vả lắm con gái bảo bối của bà mới tỉnh lại, vậy mà bây giờ nhìn như thế nào cũng giống như nó không nhận ra người mẹ là bà đây? Bà càng nghĩ càng sợ hãi, trước kia mặc dù đầu óc của con bé có chút chậm chạp nhưng vẫn sẽ ngọt ngào gọi bà một tiếng "mẹ", là áo bông nhỏ của bà... không lẽ lần này bị ngã một cái đã quăng cả đầu óc ra ngoài, mất trí nhớ? Hứa Diệu vốn là một người phụ nữ cảm tính, nghĩ đi nghĩ lại nước mắt lại bắt đầu chảy ra, gắt gao nắm chặt tay Mạc Nhiên nức nở "Nhiên Nhiên, là mẹ..." "Đều tại mẹ, trước kia mắt bị mù mới thấy Hạ Thừa Diễn là một chốn về tốt, kết quả hắn lại vì một câu nói của con tiểu minh tinh kia mà hủy hôn với bảo bối của mẹ, còn đẩy con! Công ty của cha con bây giờ lại xảy ra vấn đề nên con ngàn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện...!" Hứa Diệu càng nói càng tức giận, từ trước đến nay tính tình bà luôn ôn hòa giờ cũng không nhịn được sinh ra một chút buồn phiền hối hận. Lúc trước bà nên ngăn cản con gái thích người đàn ông kia, cũng không nên để cho chồng giúp đỡ công ty của Hạ gia rồi còn định ra hôn ước. Bây giờ Hạ gia trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Lời Hứa Diệu vừa nói liền hấp dẫn sự chú ý của Mạc Nhiên. Hạ Thừa Diễn, từ hôn, phá sản... Một loạt những từ ngữ quen thuộc làm cho Mạc Nhiên giật mình. Do có một thời gian dài tiếp xúc với các loại tiểu thuyết, nên trong đầu cô bây giờ liền hiện lên một loại khả năng. Cô đã xuyên sách sao?! Buổi tối trước ngày xảy ra tai nạn xe, email của Mạc Nhiên nhận được một bưu kiện, bên trong chỉ có một quyển tiểu thuyết về giới giải trí. Cô cho rằng người gửi bản thảo gửi sai người, nhất thời cao hứng nên cô cũng không gửi trả lại cho người biên soạn luôn, mà mở ra đọc thử... Chẳng qua là, mới đọc được một nửa Mạc Nhiên thật sự không nhìn nổi dáng vẻ vui sướng muốn kết hôn của nam nữ chính đến HE, mà nữ phụ cùng tên cùng họ với cô ở trong sách lại có kết cục bi thảm, nên trực tiếp bỏ dở. Nữ chính Bạch Chỉ Nịnh trong sách là một idol, xuất đạo từ một cuộc thi tuyển chọn tài năng, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng năng lực làm việc không tồi đã có độ nổi tiếng tương đối cao trong giới. Mà nhân vật nam chính Hạ Thừa Diễn với tư cách nhà đầu tư trong một lần đi khảo sát buổi công diễn, vừa gặp Bạch Chỉ Nịnh xinh đẹp lại nỗ lực, đã nhất kiến chung tình, từ đấy về sau không ngừng dây dưa với nữ chính. Trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ rối rắm Bạch Chỉ Nịnh cũng dần dần thích người đàn ông bá đạo nhưng đối xử rất tốt với cô ấy. Chỉ là sau khi biết Hạ Thừa Diễn đã có vị hôn thê, ngọn lửa tình yêu như bị dội nước lạnh, dập tắt đi không ít, nhưng vẫn còn nhen nhóm một đốm lửa nhỏ. Ngay từ đầu Bạch Chỉ Nịnh cho rằng Hạ Thừa Diễn chính là một thiếu gia nhà giàu phong lưu, chỉ muốn vui đùa chút mà thôi. Vì vậy khi Hạ Thừa Diễn đến tìm cô ấy một lần nữa, Bạch Chỉ Nịnh lấy hết dũng khí cự tuyệt hắn, cũng cầu xin người đàn ông này không nên tiếp tục dây dưa với với nữa, cô ấy không trèo cao nổi. Hạ Thừa Diễn cho là có người nói gì đó sau lưng mình, lập tức đi tìm nữ chính hỏi dò lý do, lại nhận được một câu gào thét vừa tủi thân vừa đau lòng của cô ấy "Anh đã có vị hôn thê tại sao cứ phải đến đây trêu chọc tôi!" À ra là vậy, tốt rồi, một câu nói này đã mở đầu cho bi kịch của vị hôn thê nữ phụ của Hạ Thừa Diễn. Là vai phụ trong sách, tồn tại chỉ làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính phát triển, số phận nữ phụ thật sự rất bi thảm. Mặc dù trong nhà có tiền, dáng người xinh đẹp nhưng vừa mới sinh ra lại có vấn đề về mặt đầu óc, không thể giống một người bình thường, vĩnh viễn chỉ là một đứa bé không biết sự đời. Vốn là tiểu thư nhà giàu, nữ phụ như vậy cũng không phải là không tốt, mãi mãi sống ngây thơ ở bên trong lớp bao bọc của cha mẹ, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, nhưng ở trong truyện sự tồn tại của cô còn không bằng một nữ phụ số hai đọc ác. Lúc Hạ Thừa Diễn từ hôn, nữ phụ ngốc nghếch níu kéo dây dưa với hắn một lúc thì bị người đàn ông không kiên nhẫn kia đẩy ngã xuống đất, gáy đập xuống đất dẫn đến hôn mê bất tỉnh phải nhập viện. Mà khi cô tỉnh lại, cha Mạc vì phá sản nên không đành lòng liên lụy đến vợ con mà đã nhảy lầu tự sát, mẹ Mạc liên tục bị đả kích, bệnh tim tái phát mà chết. Không còn ba mẹ che chở, nữ phụ ngốc nghếch chỉ có một mình, theo thói quen mà đi tìm Hạ Thừa Diễn, lại bị hắn nhẫn tâm đuổi đi, sau đó lưu lạc đầu đường bị một đám lưu manh nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp, bị làm nhục rồi giết chết. Đọc đến đây, Mạc Nhiên đã tức giận đến không thể đọc được nữa trực tiếp xóa file, làm sao còn tâm trí đi quản nam nữ chính phát triển thành cái dạng gì. Lúc trước Mạc Nhiên còn thắc mắc rốt cuộc là người nào thiếu đạo đức dùng tên của cô để viết loại tiểu thuyết này, lại còn gửi đến làm cho cô buồn nôn. Nào biết hiện tại chính mình lại xuyên vào trong quyển tiểu thuyết đáng bị thiên lôi đánh này, lại còn trở thành nữ phụ ngốc nghếch! Cô hiếm khi cảm thấy hối hận như lúc này, sớm biết sẽ phát sinh loại chuyện này, cô có cắn răng cắn lợi cũng phải xem hết quyển tiểu thuyết kia. "Nhiên Nhiên?" Hứa Diệu nhìn dáng vẻ không thích hợp của con gái, lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ, chỉ để lại một mình Mạc Nhiên trong phòng bệnh nhìn vào cánh tay trơn mượt trắng nõn không một vết sẹo mà ngây người. Đây không phải là thân thể của cô! Vụ hỏa hoạn năm đó đã để lại trên người cô vô số vết sẹo lớn nhỏ xấu xí. Hết lần này đến lần khác ông trời trêu đùa cô, làm cho mặt da tóc của cô bị tổn thương. Cho dù sau này cô không thiếu tiền, cũng chưa bao giờ có ý định đi bệnh viện xóa một người đầy vết sẹo này. Cô tự ngược mình bằng cách dùng những vết sẹo này để nhắc nhở bản thân vì sao lúc trước người chết trong vụ hỏa hoạn kia không phải là cô mà lại là cha mẹ, người còn sống luôn đau khổ hơn cả người đã chết. Cha mẹ... Mạc Nhiên chợt nhớ tới nội dung mà cô xem được không nhiều lắm. Đại khái chính là vào thời điểm này, cha Mạc vì Mạc thị phá sản, ông không muốn liên lụy vợ con mà chuẩn bị nhảy lầu tự sát, cái chết của cha Mạc cũng dẫn đến một loạt bi kịch sau này. Ý thức được điểm này, đại não của Mạc Nhiên lập tức vận chuyển với tốc độ cao. Bây giờ cô nên làm như thế nào để tranh thủ từng giây từng phút ngăn cản cha Mạc nhảy lầu! Mặc dù đây không phải là cha mẹ của cô, nhưng nghĩ đến gương mặt bọn họ giống hệt cha mẹ mình, Mạc Nhiên không thể nào xem như mọi việc không liên quan gì đến mình. Một góc chăn bị nắm thật chặt, cô gái có vẻ ngoài mỹ lệ lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy. "Bác sĩ, mau đến xem xem con gái tôi thế nào rồi!" Sau một lúc lâu, giọng người phụ nữ ở ngoài phòng bệnh vang lên, Hứa Diệu nhanh chóng đi vào, sau lưng bà là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. "Để chú khám cho con một chút, đảm bảo sẽ không đau, con phối hợp với chú được không?" Bác sĩ biết bệnh nhân này có chút đặc thù, đã đủ tuổi trưởng thành nhưng tâm trí vẫn còn như như một đứa bé, vì vậy mà dụ dỗ Mạc Nhiên phối hợp kiểm tra. Mạc Nhiên ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ kiểm tra một lượt rồi nói "Mẹ, bố đang ở đâu, con muốn gặp bố." Nhắc đến chồng, Hứa Diệu sửng sốt một lúc, vội vàng đè lại lo lắng nơi đáy lòng nói "Nhiên Nhiên ngoan, bố còn bận nhiều việc, hết bận bố sẽ đến thăm con". "Hứa phu nhân, qua bước đầu kiểm tra cho thấy tiểu thư cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là não bị chấn động nhẹ, nguyên nhân là do lúc ngã đầu va chạm với đất, còn đối với tình huống ban đầu của tiểu thư có bị ảnh hưởng hay không thì phải quan sát một thời gian mới có thể nhìn ra. "Tốt quá, cảm ơn bác sĩ." Tiễn bác sĩ ra ngoài, Hứa Diệu lại không yên lòng, cầm chặt tay Mạc Nhiên nhỏ giọng thì thầm "Con nha... mẹ tình nguyện con vẫn là đứa bé ngốc nghếch như trước, chỉ cần thân thể sao là tốt rồi, về sau không nên tiếp tục thích cái tên Hạ Thừa Diễn kia, hắn không đáng để con trả giá." Loại lời này mà nói với những người ngốc thì nghe hiểu mới là lạ. Hứa Diệu cũng quen khi con gái chỉ biết đáp lại bà bằng nụ cười ngây ngô, nhưng làm cho bà khiếp sợ chính là bây giờ con gái xinh đẹp của bà bỗng dưng quay lại, nắm chặt tay bà, nói ra những lời mà người bình thường mới có thể đáp lại. "Không đâu mẹ, trước kia con đã làm cho mẹ lo lắng quá nhiều, bây giờ con đã tốt rồi, sau này con sẽ chăm sóc cha mẹ" !! Hứa Diệu kinh ngạc, không khống chế được giọng nói "Con nói cái gì?!" -Hết Chương 1-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Mở truyện mới rồi! Thích tiểu khả ái cất chứa chút nha.... sao sao!Lời của editor Đây là bộ đầu tiên Hy edit nên tay còn non lắm, trong lúc đọc các nàng có phát hiện lỗi thì cmt để Hy sửa lại nha^^. Cảm ơn mọi người❤29/07/2020 Edit by DiiHyBeta by MaiAnh "Mấy ngày nữa là đến hôn lễ của em họ con, con có muốn đi cùng mẹ đến nơi tổ chức hôn lễ không?" Chung Hân Ý đã nhận được thiệp mời hôn lễ của nhà em gái, nên hỏi ý con trai mình. Lại nói đến Chung Hân Ý cũng rất ngạc nhiên, tuy đã sớm biết em gái vừa ý Triệu Tinh Nghiên làm con dâu, nhưng không nghĩ đến hai nhà sẽ tổ chức đám cưới nhanh như vậy. Aiz, nếu bà cũng có thể tự tay lo liệu hôn lễ cho con trai thì thật tốt. Tần Thâm chỉ cần biết cô dâu không phải là Mạc Nhiên là được rồi, những cái khác anh không thèm để ý "Để con giúp mẹ chuẩn bị quà tặng." Nghe con trai nói vậy, Chung Hân Ý cũng biết nó sẽ không đi "Được, mẹ sẽ mang một phần tâm ý của con đến." Đối với hôn lễ của Hạ Thừa Diễn và Triệu Tinh Nghiên, Mạc Nhiên không chú ý nhiều, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. "Cái gì? Để cho tôi diễn vai Tương Ly?" Một hôm nào đó Mạc Nhiên bị đạo diễn gọi sang một bên, sau đó liền không tin được lỗ tai của mình. Mạc Nhiên không thể nào nghĩ được, cô chỉ là một diễn viên quần chúng gần như trong suốt ở đoàn phim, tại sao đột nhiên lại có một cơ hội tốt như vậy. Đạo diễn nghiêm túc gật đầu, làm cho mình không giống như đang nói đùa "Diễn viên trước kia đóng vai Tương Ly đột nhiên xảy ra sự cố ngã gãy chân, không thể vào đoàn phim, mà tác giả nguyên tác cũng chọn cô, nên cô có đồng ý thử một lần không?" "Tất nhiên, thù lao của cô chúng tôi sẽ trả cao hơn nhiều so với diễn viên quần chúng." Lúc nói lời này trong lòng đạo diễn cũng rất bất đắc dĩ, ông không biết đoàn phim này có bị sao không, nếu không phải nữ chính giữa đường bỏ diễn, thì chính là nữ phụ đột nhiên ngã bị thương, hoặc là máy móc bị trục trặc. Nhưng cũng may mọi chuyện rất nhanh được giải quyết, nên đạo diễn cũng không muốn tự dọa mình, chỉ có thể an ủi đây là chuyện ngoài ý muốn. Giống như lần này nữ phụ không thể tham gia đóng phim, thì cũng đã tìm được Mạc Nhiên càng nhìn càng thêm thích hợp sao? Tuy không dám nói đến kĩ thuật diễn của cô thế nào, nhưng xem qua cô diễn vai quần chúng mấy hôm nay, đạo diễn thấy cũng có thể đạt tiêu chuẩn tuyển chọn. Hơn nữa đây lại là một cô bé nghiêm túc, học tập nhiều một chút cũng sẽ không kém. Thù lao cao đã hấp dẫn sự chú ý của Mạc Nhiên. Mấy hôm nay làm diễn viên quần chúng cô cũng biết đây là một nghề vất vả lại còn ít tiền. Hơn nữa với tình huống trong nhà cô bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không từ chối tiền bạc đi theo mình. Vì vậy suy nghĩ không lâu, Mạc Nhiên liền đồng ý "Được, tôi sẽ cố gắng diễn tốt vai Tương Ly." Bởi vì mấy ngày nữa sẽ có phần diễn của Tương Ly, khi về Mạc Nhiên mượn Trương Vũ Hân quyển 《Lâm Lang Truyện》 và kịch bản xem lại một lần, chọn những tình tiết có Tương Ly đọc kĩ mấy lần, muốn nghiền ngẫm cảm xúc của nhân vật này. Kể cả trong sách hay trong kịch bản Tương Ly đều là một nhân vật có vai diễn ít đến đáng thương, thậm chí ít đến nỗi chỉ xuất hiện ở trong kí ức của nam chính Dận Hiên và trong miệng của người khác. Cảnh diễn chủ yếu của Tương Ly là trong một đoạn hồi ức của nam chính, đúng ngay đoạn hai người sắp cử hành lễ kết hôn, Tương Ly đột nhiên phản bội đả thương Dận Hiên rồi nhập ma. Nhưng khi Mạc Nhiên đọc đến đoạn này liền có rất nhiều nghi vấn. Nếu thật sự muốn nhập ma, việc gì Tương Ly phải chọn lúc nhiều người như vậy, đem chính mình lộ ra trước mắt bao nhiêu người. Hoặc là người vốn không hề có quan hệ với Tương Ly là Ma Tôn, vì sao tự nhiên lại xuất hiện ở Huyền Cực tông động tác thân mật mang Tương Ly đi? Đến sau này tác giả mới giải thích những nghi hoặc của độc giả. Cái gọi là nhập ma, cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa Tương Ly và Ma Tôn. Dận Hiên trúng độc nhưng không tự mình phát hiện ra. Đó là độc của tông chủ Huyền Cực tông muốn diệt trừ Dận Hiên. Hắn cố ý sử dụng chất độc - máu hoa bỉ ngạn luyện được ở bí cảnh cao cấp, luyện thành thuốc độc bí mật để ra tay với Dận Hiên. Bởi vì đây là đồ thuộc về phái cao cấp nhất của ma tu nên Dận Hiên không thể phát hiện. Nhưng với thân thể của Thiên Ma, Tương Ly rất mẫn cảm với vật này, vì vậy nàng mới phát hiện ra Dận Hiên trúng độc. Nhưng những kiến thức của nàng chỉ thuộc trong phạm vi, nên không có cách nào hóa giải nó, người trúng độc chỉ có thể chờ thời gian qua đi mà chết. Nhưng có một ngày nàng gặp phải Ma Tôn. Người đàn ông kia giống như đặc biệt tới tìm nàng, nói cho nàng người hạ độc là ai, lại còn cả phương pháp giải duy nhất. Hoa bỉ ngạn, một nghìn năm mới nở, một nghìn năm mới tàn, hoa và lá đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể gặp nhau. Cho nên chỉ có một cách duy nhất có thể giải được độc tính của máu hoa bỉ ngạn. Lúc trước khi hoa bị ngạn nở, hoa và lá gần nhau nhất, trùng hợp tông chủ Huyền Cực tông lấy được hoa, mà người cướp được lá lại là Ma Tôn. Ma Tôn đã yên mến Tương Ly từ lâu, nên nhân cơ hội này hắn đưa ra điều kiện, hoa lá và phương pháp giải độc hắn có thể cho Tương Ly, chỉ cần nàng trở thành vương hậu của hắn. Hơn nữa Tương Ly không được nói giao dịch giữa hai người bọn họ cho bất kì người nào. Tương Ly thỏa hiệp, nàng không để ý thanh danh của mình bị ảnh hưởng thế nào sau khi nhập, nàng chỉ để ý một người là Dận Hiên. Vì thế sau này đã có "Phản bội". Chỉ là Ma Tôn cũng không biết rõ, máu hoa bỉ ngạn này đã sớm bị cấm trong sách chất độc. Nó còn có một đặc tính lớn nhất, thật ra không tồn tại cái gì gọi là giải độc hoàn toàn, cho dù là sử dụng hoa lá. Đây chỉ là cách lấy mạng đổi mạng mà thôi. Nói cách khác, nếu không có hoa lá, Dận Hiên tất nhiên sẽ phải chết không thể nghi ngờ, dù cho có sử dụng hoa lá, độc tố cũng chỉ yên lặng không một tiếng động mà chuyển lên người người khác. Mà điều này về sau Ma tôn trong một lần thấy Tương Ly trúng độc mới phát hiện ra. Nhưng khi đó, hắn đã không có cả hai thứ hoa và lá. Một nghìn năm hoa nở, để giải được độc cũng đã là một nghìn năm sau. Nhưng Tương Ly không thể chịu đựng lâu như vậy. Ma Tôn đợi đến cuối cùng, vẫn chỉ là người trong lòng tử vong. Mà Dận Hiên lại càng không biết được tình huống này, người yêu hắn vì hắn mà chết. Buông tiểu thuyết trong tay ra, Mạc Nhiên chỉ có thể cảm thán một câu vận mệnh trêu người. Tình yêu, quả thật là thứ tra tấn con người nhất trên đời. * Lúc Mạc Nhiên thay phục sức trang phục+ trang sức của Tương Ly đi ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của một đám nam nữ ở hiện trường. Thợ trang điểm chỉ trang điểm nhẹ cho Mạc Nhiên, nhưng dù không trang điểm diễm lệ thì ánh mắt mọi người vẫn như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp tinh xảo này. Đây chính là Tương Ly trong sách miêu tả, khuôn mặt thần tiên, là con cưng của trời. Diệp Sở Du càng nhìn càng liên tục gật đầu, trong lòng càng hài lòng với người diễn vai Tương Ly này. Quả nhiên, chỉ có vẻ đẹp này mới xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, là người có thể làm cho tôn sư hai đạo chính - ma đều yêu mến. Tuy Mạc Nhiên đã làm ở đoàn phim một thời gian, nhưng chân chính diễn một nhân vật quan trọng thì đây là lần đầu tiên. Dù lúc đầu có hơi cẩn thận, nhưng rất nhanh Mạc Nhiên đã điều chỉnh được trạng thái của mình, mang bản thân mình chú tâm nhập vai. Chuyên tâm đóng phim, Mạc Nhiên không thể tưởng tượng được có một kế hoạch đặc biệt nhằm vào mình đang được hình thành. Bên trong diễn đàn chính thức của văn học Phi Hoa, một bài viết không có căn cứ xuất hiện, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi lập tức dậy lên một làn sóng lớn. 【Đạo Văn】 tác giả mới Chung Ly của 《Hoàng quyền chi hạ》 ăn cắp ý tưởng 《Thiếu nữ xinh đẹp》 của đại thần ngàn thu Mặc Ngữ Lương. Ở phía dưới tiêu đề bài viết, người nọ tiếp tục viết 【 hôm nay nhàm chán đi dạo Kim Bảng, đột nhiên nhìn thấy quyển《 hoàng quyền chi hạ 》này. Đọc mấy chương đầu liền phát hiện có chỗ không thích hợp, chi tiết bên trong làm tôi luôn có cảm giác quen thuộc, vì thế tôi mở lại quyển 《Thiếu nữ xinh đẹp》 trước kia đã từng đọc mới phát hiện có nhiều chi tiết tương tự. Đã report, bên dưới là tờ bôi màu so sánh.】 Ngay sau đó, "bác" chủ topic liên tiếp tung ra vài tờ mang theo đủ mọi màu sắc đánh dấu chỗ so sánh, làm cho người xem hoa cả mắt. 【Lầu 3 Ăn dưa ăn dưa, cả hai quyển tôi đều chưa đọc qua, chờ xem lầu dưới giải thích.】 【Lầu 4 ĐM quyển hạng nhất tôi đang theo dõi, phần sau còn chưa xem, có thật không vậy?】 【Lầu 5 Cả hai quyển tôi đều xem qua, cũng chả thấy giống chỗ nào cả, không phải chủ thớt ghen tỵ người ta là một người mới lại đứng đầu Kim Bảng nên cố ý ở đây bóc phốt người ta chứ.】 【Lầu 6 Trang dính màu lung tung rối loạn không muốn xem, làm sao để xem rõ hơn đây?】 ...... Bài viết dần dần có nhiều bình luận, đồng thời phía dưới khu bình luận của 《 hoàng quyền chi hạ 》 cũng rơi vào tay giặc. 【Dựa vào ăn cắp ý tưởng mà lên Kim Bảng, là Huyết Man Đầu ăn thịt người sao! Dấu trừ nguyệt thạch tặng cho cô không cần cảm ơn.】 【Chó đạo văn không biết xấu hổ, nguyệt thạch để không cũng vô dụng nên tặng cho cô, hì hì.】 Sau một trận điên cuồng công kích, nhìn số lượng nguyệt thạch của tài khoản giảm mạnh, cuối cùng Ngô Tử cũng thở ra một hơi. Cô ta là fan cuồng của Mặc Ngữ Lương, đã theo dõi vài quyển sách của cô ta nên rất thích. Bây giờ thấy tác giả mình thích bị ăn cắp ý tưởng, nên tức giận muốn chết. Nếu không phải không tìm thấy người tên Chung Ly này trên Weibo, cô ta nhất định sẽ mắng người này đến chết luôn ở trên Weibo. Nhớ tới Weibo, Ngô Tử vội vàng vào tài khoản của mình, tìm được cái weibo Thái Thái vừa đăng, nên tag Mặc Ngữ Lương vào, lại thấy mấy giờ trước đã đăng một cái Weibo. 【Ai, vốn đang định viết bản thảo mới, đột nhiên nhìn thấy người gửi tin nhắn cho tôi nói 《Thiếu Nữ xinh đẹp》 bị ăn cắp ý tưởng. Tôi đi xem quyển nghe nói là "tham khảo" kia, chỉ là một người mới sáng tác cũng không dễ dàng gì, nên yêu quý danh tiếng của mình hơn đi.】 Ở dưới Weibo này đã có không ít người đọc bình luận【 Có người dám ăn cắp ý tưởng của Thái Thái sao! Dù sao cũng là ăn cắp ý tưởng, Thái Thái không cần nói hộ cho cô ta, trực tiếp tag tác giả kia lên đây đi!】 【Đúng vậy đúng vậy, chó sao chép không biết xấu hổ, chúng tôi sẽ bôi đen giúp cô, bôi đen đến khi cô ta xin lỗi sau đó dừng bút thì mới được, chó sao chép thì có tư cách gì dùng tâm huyết của người để thu lợi ích!】 Ngô Tử lướt xuống xem bình luận phía dưới, thấy Thái Thái nhà mình vì người mới kia mà tạm thời dừng bút thì càng thêm tức giận điên cuồng, cô ta đã vất vả chờ Thái Thái viết bản thảo mới, kết quả lại xảy ra chuyện xấu này. 【Thái Thái đừng vì một người không liên quan mà tức giận, cầu Thái Thái tiếp tục viết bản thảo, muốn xem truyện mới!】 【Tức chết tôi rồi, tôi sẽ tiếp tục bôi đen con chó sao chép kia!】 Lưu lại hai bình luận trên, Ngô Tử lại mở app Phi Hoa bôi đen Chung Ly, nhưng chỉ bôi đen như cũ thì không thể giải tỏa hết tức giận trong lòng cô ta. Có trời mới biết khi cô ta nhìn thấy cái Weibo kia thì có bao nhiêu tức giận, lập tức dựa theo dấu vết "Người mới, Kim Bảng" trên Weibo để lại tìm được chó sao chép. Nhưng bây giờ bôi đen thôi thì chưa đủ, dựa vào đâu mà chó sao chép còn có thể giả chết không trả lời, liên tục dùng lòng dạ độc ác thu lợi nhuận từ đạo văn, làm hại Thái Thái nhà cô ta không có tâm trạng viết truyện mới. Nghĩ như vậy, động lực của Ngô Tử lập tức bị kích thích, trước kia cô ta đã học qua không ít kĩ năng, hôm nay nhất định cô ta phải tìm ra Weibo của tên kia! Lúc này Tiền Tịnh Tịnh* đang đọc bình luận trên weibo của mình mà cong cong khóe môi, dễ dàng nhận thấy tâm tình không tệ. *Tiền Tịnh Tịnh là tên thật ngoài đời của Mặc Ngữ Lương biệt danh fans gọi là Thái Thái. Trước kia cô ta đã dùng thủ đoạn tương tự để ép một người mới phong bút, không nghĩ đến nhanh như vậy phải dùng đến lần thứ hai. Nhưng ai bảo cô ta nghe được ngành điện ảnh bên kia có ý định mua lại bản quyền của 《Hoàng quyền chi hạ》, chuyện này Tiền Tịnh Tịnh không thể nhịn được nữa. Hừ, chỉ là một người mới thì thành tích có thể tốt hơn cô ta sao. Chỉ cần làm cho thanh danh của Chung Ly kia xấu đi. Như vậy ngành điện ảnh bên kia không thể nào nhìn trúng người này được chứ đừng nói có khả năng uy hiếp đến cô ta. 13/08/2020 Edit by DiiHyBeta by MaiAnh Rốt cuộc cũng chịu đựng qua tuần trăng mật không mong muốn, lúc Hạ Thừa Diễn về đến nhà thì sắc mặt đã không tốt. Không để ý đến dò hỏi của mẹ, Hạ Thừa Diễn tùy tiện trả lời một chút rồi chuẩn bị đi công ty. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng Hạ Thừa Diễn cũng không muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Hạ gia, cũng đã ở đây lâu như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều có người hầu hạ rất tốt, chuyển ra ngoài ở tất nhiên sẽ không thoải mái bằng ở đây. Chỉ có một điều duy nhất làm hắn không vừa lòng, là trong nhà có thêm một người phụ nữ hắn không thích. Thấy hắn muốn đến công ty, Triệu Tinh Nghiên lập tức la lên "Hạ Thừa Diễn, có phải anh đến công ty để gặp con tiện nhân Bạch Chỉ Nịnh kia đúng không!" Kết hôn cũng không làm cho Triệu Tinh Nghiên có cảm giác an toàn nào, huống chi trong tuần trăng mật vừa qua, người đàn ông này còn không chịu chạm vào cô ta, đó là một trong những lí do làm cô ta suy nghĩ nhiều. Hơn nữa Bạch Chỉ Nịnh còn là nghệ sĩ của giải trí Thanh Bình, chỉ cần Bạch Chỉ Nịnh còn ở công ty một ngày, Triệu Tinh Nghiên không thể yên tâm mà để Hạ Thừa Diễn đến công ty. Lại đến rồi lại đến rồi! Hạ Thừa Diễn nghe thấy âm thanh chói tai kia liền theo bản năng mà nhíu mày. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình hàng ngày đều cuồng loạn như một người điên. Không đợi Hạ Thừa Diễn kịp nói một câu, câu nói tiếp theo của Triệu Tinh Nghiên đã lọt vào tai của anh ta "Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, nhưng Hạ Thừa Diễn anh cũng đừng quên, bây giờ tôi mới là vợ anh. Nếu anh không muốn làm cho Hạ thị và Triệu thị bất hòa, thì nhanh chóng làm cho Bạch Chỉ Nịnh cút ra khỏi giải trí Thanh Bình cho tôi." Mình đã offline còn bị người phụ nữ này khiêu chiến nhiều lần, mặt Hạ Thừa Diễn lập tức trầm xuống, đôi mắt âm u mà nhìn Triệu Tinh Nghiên. Triệu Tinh Nghiên chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta nên bị dọa không nhẹ, nhất thời liền nói lắp "Anh, anh trừng tôi làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai à?" Hạ Thừa Diễn nghiến răng nghiến lợi "Triệu Tinh Nghiên tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã gả đến đây thì phải tuân thủ quy củ của Hạ gia. Còn Thanh Bình là của nhà họ Hạ, không có bất kì quan hệ nào với cô. Nếu để tôi phát hiện ra cô làm gì mờ ám sau lưng tôi, đừng trách tôi không khách khí với cô!" "Triệu gia của cô không lớn đến mức có thể một tay che trời. Điều này cô nhớ cho kĩ vào!" Nói xong những lời tàn nhẫn, Hạ Thừa Diễn hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, hoàn toàn không quan tâm Triệu Tinh Nghiên với dáng vẻ khó thở ở sau lưng. Mười ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giây tiếp theo Triệu Tinh Nghiên giống như nổi điên đem toàn bộ gối trên giường đập xuống đất. Aaa cô ta mới là phu nhân tổng giám đốc của Thanh Bình, muốn đuổi một diễn viên nhỏ cút đi không phải chỉ cần một câu của cô ta thôi sao! * "Tốt, kết thúc công việc! Hôm nay dừng ở đây thôi!" Đạo diễn vừa nói xong, đoàn phim lập tức vang lên một loạt tiếng hoan hô. Từ lúc khai máy đến nay đây là lần đầu tiên bọn họ được nghỉ sớm như vậy đấy. Câu tiếp theo của đạo diễn càng làm cho mọi người hưng phấn hơn. "Hôm nay vừa lúc kết thúc sớm, trong khoảng thời gian này đều vất vả cho mọi người, nên đêm nay có người mời khách, mọi người có thể thoải mái ăn uống tốt một chút!" Lời này vừa nói ra quả nhiên được không ít người ủng hộ, có người cười hỏi "Là đạo diễn mời khách sao?" Lưu đạo pha trò xua tay "Không không không, tôi làm gì có tiền mà mời các người ăn cơm, lần này là Hồ tổng mời khách, địa điểm ở khách sạn Cẩm Duyên." Hồ tổng là một trong những nhà đầu tư lần này, có quan hệ rất tốt với đoàn phim. Trước kia còn thường xuyên tới thăm tổ kịch mấy lần, trên cơ bản mọi người cũng đã gặp qua. Khách sạn Cẩm Duyên là khách sạn xa hoa hàng đầu trong nước, gồm cả dịch vụ ăn uống và nghỉ ngơi. Ở trong mắt mọi người có thể đi vào đây là tượng trưng cho kẻ có tiền, khách hàng nhất định không phú cũng quý. "Oa, Hồ tổng cũng thật tốt quá đi! Muốn đi Cẩm Duyên ăn một lần ít nhất cũng tiêu phí của tôi hai tháng tiền lương không ăn không uống." Đúng lúc này Lâm Hoài Chi một bên bổ sung, càng làm mọi người mong chờ "Hơn nữa hương vị rất tốt, kể cả là phục vụ hay đồ ăn tuyết đối không làm phụ cái giá phải trả." Mọi người càng nghe càng thêm chờ mong, chỉ là Mạc Nhiên hơi hơi nhíu mày. Hồ tổng...... Mạc Nhiên nhớ rõ người này, mỗi lần người này đến rất khiêm tốn, nhưng cô có cảm giác tầm mắt của ông ta thường xuyên đặt trên người cô. Cái loại này ánh mắt, cũng không phải là loại ánh mắt làm người ta thấy thoải mái. Mặc dù biết rằng từ chối sẽ làm nhiều người mất hứng, nhưng bây giờ mình đã không có địa vị như đời trước, gặp phải một ít chuyện khó giải quyết phải cố kỵ rất nhiều, cho nên nếu có thể tránh thì nên tránh cho. Sau khi cân nhắc nhiều mặt, Mạc Nhiên vẫn lựa chọn mở miệng "Đạo diễn Lưu, tối nay nhà tôi có chút việc, nên không đi được, mọi người cứ đi ăn vui vẻ." "Khó có cơ hội mọi người cùng nhau liên hoan một lần, lại còn ở Cẩm Duyên nữa, đừng từ chối, càng nhiều người càng náo nhiệt." Có người nói. Lập tức có người phụ họa "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa còn chuyện gì quan trọng hơn mỹ thực chứ." "Nhưng......" Đạo diễn cũng gia nhập vào đội khuyên bảo "Tiểu Mạc đi cùng đi, vừa đúng lúc hôm nay cô đóng máy, coi như mọi người cùng nhau chúc mừng cho cô." Mạc Ngiên đúng là không thắng nổi nhiều người đồng loạt khuyên bảo, mắt thấy một đám người đều nhìn cô, Mạc Nhiên chỉ có thể đồng ý. Những người ở đây cũng rất tốt với cô, mà thứ Mạc Nhiên khó từ chối nhất đó là thiện ý. Mặc dù Vũ Hân không ở đây, nhưng chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi.... chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Thấy cô đồng ý, mọi người lại hoan hô lần nữa "Tốt, chuẩn bị lên đường đến bữa tiệc lớn!" * Lại lần nữa ra khỏi công ty lúc còn sớm, Tần Thâm lái xe rất nhanh về nhà đón mẹ. Chung Hân Ý rất vui mừng khi con trai đã dần dần khôi phục bình thường, bây giờ nhìn thấy con trai nhà mình tâm tình lại càng tốt hơn "Thâm Thâm, hôm nay có chuyện gì sao? Con về sớm vậy làm gì, dì giúp việc còn chưa nấu xong cơm đâu." Tần Thâm lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo, vừa nhìn là biết quà tặng, đưa đến trước mặt Chung Hân Ý, thấp giọng cười "Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, chúc người sinh nhật vui vẻ. Con đã đặt bàn ở Cẩm Duyên rồi, lát nữa chúng ta qua đấy ăn cơm, hôm nay là ngày đặc biệt nên không ăn cơm ở nhà." Đột nhiên nhận được quà Chung Hân Ý bất ngờ sửng sốt, ngay sau đó có chút không dám tin mà nhận lấy "Đây là cho mẹ?" Từ trước đến nay Chung Hân Ý không hay để ý đến ngày sinh nhật. Trước kia cũng chưa từng đặc biệt tổ chức sinh nhật. Tần Thâm khi ấy tuy rằng nhớ rõ ngày sinh nhật của mẹ, nhưng cũng chỉ bảo trợ lí chọn quà rồi đưa đến đây, cũng không thể nào nói một câu chúc mừng sinh nhật mẹ. Nhiều năm đã qua Chung Hân Ý cũng đã tạo thành thói quen để mặc cho sinh nhật đi qua, không ngờ sinh nhật năm nay bà nhận được kinh hỉ* như thế này. *kinh hỉ kinh ngạc + vui mừng. Tần Thâm gật gật đầu "Mẹ, mẹ mở ra nhìn xem có thích không? Đây là con tự mình đi chọn ở tiệm, nếu không thích để con đi đổi." Chung Hân Ý vừa mở ra đã thấy, bên trong là một chiếc khăn lụa có hoa văn rất đẹp được xếp chỉnh tề để ở đó, không cần tự mình sờ, chỉ dùng mắt thường xem liền biết nhất định là làm từ vải cực tốt, giá trị xa xỉ. Chung Hân Ý làm phu nhân, tự nhiên cũng yêu thích không buông loại đồ vật nhỏ xinh đẹp này. Huống chi đây còn là quà của con trai chọn cho bà, ý nghĩa còn lớn hơn, sao Chung Hân Ý có thể không thích được. Rất yêu thích khăn lụa mà vuốt ve vài cái, Chung Hân Ý cười không khép được miệng "Thích, đồ con đưa cho mẹ tất nhiên là mẹ thích rồi." Trong mắt Tần Thâm hiện lên ý cười "Thời gian cũng không còn sớm, để con mang mẹ đi ăn cơm đi." Trước kia hai mẹ con sống dựa vào nhau nhiều năm, ngay cả một lần cùng nhau ăn cơm bên ngoài cũng có. Chung Hân Ý cất kĩ quà tặng của con trai sau đó rất vui vẻ đồng ý "Chúng ta đi thôi." Cẩm Duyên ở khu vực buôn bán phồn hoa nhất Đế Đô, cao hơn hai mươi tầng. Tầng một là đại sảnh, tất cả các hoạt động hành chính về ăn uống, nghỉ ngơi đều làm việc ở đây. Tầng hai rộng lớn tất cả đều là bàn ăn là nơi dùng cơm của khách hàng. Tầng ba có tác dụng giống tầng hai, chẳng qua ở đây có thêm các phòng ăn riêng, để cho khách hàng có không gian riêng tư khi dùng cơm. Từ tầng ba trở lên đều là dịch vụ thuê phòng nghỉ ngơi, số tầng càng cao thì phòng càng xa hoa, cùng đó giá cả cũng càng thêm đắt đỏ. Khi đoàn người của đoàn phim đến đây, ngoại trừ mấy người Lâm Hoài Chi và đạo diễn đã đến đây nhiều lần, thì những người khác đều đồng loạt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc. Tầng một lộng lẫy làm cho đám người vừa tiến vào có cảm giác như đi vào đại sảnh cung điện, đúng là nơi tốt nhất, phục vụ rất chuyên nghiệp Thấy một đám người đi vào giống như chưa thấy qua bộ mặt này của thành phố, trên mặt nhân viên phục vụ cũng không hiện lên cái gì khác thường, miệng mỉm cười một giây cũng không tắt, lập tức lại gần chào hỏi "Xin hỏi các vị có yêu cầu gì không?" Tất nhiên lúc này đạo diễn phải ra mặt "Xin hỏi phòng ăn 305 ở đâu?" Nhân viên phục vụ lập tức tỉnh ngộ "Là khách của Hồ tổng đúng không ạ? Hồ tổng đã đến, tôi sẽ dẫn các vị đến đấy." Đám người theo nhân viên phục vụ vào thang máy lên tầng ba, rất nhanh đã được dẫn đến cửa phòng 305. "Đây là phòng 305, tôi đợi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì có thể trực tiếp gọi tôi." Đạo diễn nói cảm ơn với phục vụ, sau đó làm đại diện của nhóm người, đứng phía trước gõ cửa. Bên trong Hồ tổng đã đợi được một đoạn thời gian, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng phía sau lưng đạo diễn Lưu, vốn đang bất mãn vì phải đợi chờ nay đã tan đi không ít. Còn tốt còn tốt, mục tiêu lần này của hắn cũng đến, không uổng công hắn chờ đợi. Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, ngoài mặt Hồ tổng cũng không biểu lộ ra ý gì, cười ha hả mà đi lên tiếp đón đạo diễn "Hôm nay cảm ơn đạo diễn Lưu đã cho lão Hồ tôi hãnh diện mặt mũi, mau vào trong ngồi." Đạo diễn Lưu cũng cảm ơn Hồ tổng đã nhiệt tình mời, hơn nữa đã đầu tư cho đoàn phim không ít "Hồ tổng không cần khách khí, ngài yên tâm, tiến độ đoàn phim đều rất tốt, rất nhanh có thể đóng máy." "Ông làm việc tôi rất yên tâm, ngồi đi, mọi người đều ngồi đi." Hồ tổng làm chủ nhà mời đoàn người ngồi xuống. Sau khi những người khác lễ phép chào hỏi, cũng sôi nổi ngồi vào vị trí. Nói là một nhóm người, nhưng trên thực tế chỉ có mấy diễn viên chính cùng đạo viễn, phó đạo diên và mấy người phụ trách đã làm việc lâu năm trong đoàn phim, mấy người làm việc lâu năm ở đoàn phim, đã quen thuộc với mấy loại tiệc tùng thế này. Thực đơn cũng rất tốt, hiệu suất làm việc của Cẩm Duyên đúng là rất được, rất nhanh một bàn đồ ăn mỹ vị đã được bưng lên. Sau khi chính thức bắt đầu, Mạc Nhiên chỉ yên lặng mà ăn đồ ăn, nhìn những người khác nói chuyện với nhau rất vui, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhưng không ngờ một lúc sau đề tài vẫn bị vứt trên người cô. "Nghe nói đây là lần đầu tiên tiểu Mạc đóng phim, vậy trước đó cô làm gì?" Hồ tổng từ trước đến nay đã quen đặt câu hỏi làm cho Mạc Nhiên đành phải trả lời "Lúc trước tôi vẫn luôn ở nhà, có thể coi như là người làm việc tự do." Câu trả lời này làm Hồ tổng rất vừa lòng, nếu không có công việc chính thức, sau đó lại chạy tới đoàn phim làm diễn viên quần chúng, như vậy chắc là thiếu tiền. Thiếu tiền thì tốt, thiếu tiền vừa lúc hắn có thể cho, loại chuyện kia cũng dễ làm hơn nhiều. Vì thế câu tiếp theo, cuối cùng Hồ tổng vẫn nhịn không được lặng lẽ vạch ra một chút khăn che mặt, lộ ra gương mặt thật. "Vậy tiểu Mạc có ý định vào giới giải trí không?" 14/08/2020 Tên truyện [Xuyên sách] Xuyên thành vị hôn thê bị phá Hán Việt[Xuyên thư] Xuyên thành phá sản vị hôn giảDạ Nguyệt Dao CaEditorDiiHy + MaiAnhNgày đào hố29/07/2020Ngày lấp hố29/08/2020Tag hào môn, xuyên sách, nữ phụ, sủng vật chính Mạc Nhiên cùng các nhân vật khác!Văn ánMạc Nhiên từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cô tự lập tự sớm, trưởng thành hơn hẳn mọi người cùng trang lứa, mà cô cũng là một người sắc bén, có định lực, có tín niệm, lập trường của bản thân,Nhưng một người lý trí, tin vào khoa học như cô cũng không thể nào tin được xuyên không là sự thật, mà còn ứng vào trên người khi cô xác định ra mình thật sự đã xuyên vào tiểu thuyết mà cô vừa đọc thì cô cũng hết nói thân phận hiện tại của cô chính là nhân vật nữ phụ râu ria trong sách, tác dụng duy nhất chính là làm mồi lửa cho tình cảm của nam nữ chính nhanh chóng bốc cháy, thúc đẩy tình yêu của họ, sau đó "vinh dự" được lãnh cơm hộpPhải công nhận rằng nữ phụ cũng được trau chuốt bề ngoài gia thế kĩ càng để có thể đứng cùng nam về diện mạo, xinh đẹp như thiên tiên, dáng người yểu điệu thướt tha, nhưng mà bù lại là một cô gái ngốc nghếch có trí lực về gia thế, dĩ nhiên có gia đình khiến người ta hâm mộ, nhưng khốn nỗi lúc sau lại bị chính tay nam chủ đẩy đến đường cùng, khiến công ty phá cái vị hôn phu môn đăng hộ đối, cũng là nam chính kia, thật sự là cái đại móng heo* chỉ yêu nữ chính.*Đại móng heo ngôn ngữ mạng dùng để chỉ "người đàn ông tồi", được các cô gái dùng để diss các chàng đúng rồi, cái đại móng heo này chính là nam chính trong sách, kẻ đầu sỏ hại nữ phụ tan cửa nát vì trong nhà phá sản, cha thì nhảy lầu tự sát, không bao lâu sau người mẹ ốm yếu cũng buông tay nhân còn cha mẹ che trở nữ phụ ngốc nghếch dây dưa náo loạn với nam nữ chính một trận, cuối cùng rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường, thất thân, chết Nhiên "...." Tôi đi chết đây!- - Edit by DiiHyBeta by MaiAnh Mạc Nhiên chọn cách đứng một bên tiếp tục xem. Tiểu Mạc Nhiên vẫn khóc đến thương tâm, cô bé không tìm thấy mẹ, hôm nay mẹ đưa cô bé đến đây, cô bé rất ghét mùi ở chỗ này. Nhưng hình như mẹ có việc rất bận, cũng có nhiều chú dì đứng xếp thành hàng trên tay cầm một quyển sổ nhỏ không biết để làm gì. Nếu đã ở hiện trường thì khẳng định Mạc Nhiên biết rõ Hứa Diệu đang lấy số ở cửa sổ đăng kí trước sảnh bệnh viện, về phần lấy số làm gì thì không cần nói cũng biết. Tiểu Mạc Nhiên vốn rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, rất nghe lời không dám chạy lung tung. Tuy là mẹ cao như vậy nhưng cô bé đứng cùng mẹ trong đám người hiện ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn và cũng bị chen lấn rất khó chịu. Tiểu Mạc Nhiên rất hiểu chuyện khéo léo ôm bé thỏ con để chờ mẹ. Thế nhưng đột nhiên hàng người kéo nhau đi lên phía trước, Tiểu Mạc Nhiên bị đám người chen lấn xô đẩy nên bị bỏ lại phía sau. Cô bé đang không biết phải làm sao thì đột nhiên có một bé trai giữ chặt lấy bé, cố rủ bé ra vườn nhỏ bên ngoài chơi một lúc. Bé trai kia chắc là rất thích Tiểu Mạc Nhiên xinh đẹp, tính cách hoạt bát sinh động hoàn toàn không sợ người lạ, Dùng sức lôi kéo Tiểu Mạc Nhiên cùng đến vườn hoa vừa nói ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị. Tiểu Mạc Nhiên nghe thế liền có chút dao động, cô bé chỉ hiểu cậu bé này nói ngoài kia có hoa còn có cả bươm bướm. Cô bé rất thích những thứ đẹp đẽ này. Hơn nữa cô bé cảm giác được cậu bé kia dùng lực rất mạnh. Dù Tiểu Mạc Nhiên có vấn đề về chỉ số thông minh, nhưng cô bé có thể cảm nhận cậu bé kia rất muốn chơi với mình, mà đây chính là điều tiểu Mạc Nhiên rất muốn có được. Trước kia đám trẻ trong tiểu khu không thích chơi với bé, ngại cô bị ngốc, cùng nhau chơi trốn tìm cũng sẽ làm cho bọn họ bị thua. Vậy nên dần dần không có đứa trẻ nào muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên nữa, thậm chí đứa bé tên Đồng Ngôn còn không kiêng dè gì nói một câu "Mạc Nhiên thật là ngốc." Tiểu Mạc Nhiên nghe thấy tên mình, cũng hiểu được chữ ngốc này là gì, cho nên cô bé rất buồn bực. Tại sao mọi người không muốn chơi với bé chứ?" Khi đó Mạc Quân Nam vẫn đang ở giai đoạn dốc sức làm việc, còn chưa có Mạc thị sau này, nên cả nhà chỉ ở trong một tiểu khu bình thường. Nhưng tiểu khu có nhiều bạn nhỏ như vậy mà không có ai muốn chơi với Tiểu Mạc Nhiên. Vậy nên bây giờ đột nhiên có một người bạn muốn chơi với cô bé, tiểu Mạc Nhiên mới thấy động tâm như thế. Cuối cùng cũng không chịu được sự lôi kéo của người bạn mới, tiểu Mạc Nhiên nhất thời đã quên mất mẹ mình, cùng bạn mới nắm tay đi đến vườn hoa nhỏ. Nhưng Tiểu Mạc Nhiên không biết tại sao bọn họ vừa đến vườn hoa đứa bé kia đột nhiên chạy mất không thấy bóng dáng, để lại Tiểu Mạc Nhiên ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chuyện xảy ra làm Tiểu Mạc Nhiên không hiểu gì cả, tại sao người bạn mới tự nhiên lại chạy trốn? Không phải là rất thích Nhiên Nhiên sao? Hay là cậu ấy biết Nhiên Nhiên quá ngốc nên không muốn chơi với bé nữa? Đau lòng vì mất đi người bạn cùng sự sợ hãi khi ở một nơi xa lạ làm cho cô bé khóc rống lên. Nhưng cô bé không dám chạy lung tung, đến đường quay lại cô bé cũng không nhớ rõ, nên bây giờ tiểu Mạc Nhiên rơi vào tình trạng lạc đường. Đây cũng là cảnh Mạc Nhiên nhìn thấy lúc này. Nói thật Mạc Nhiên cũng không hiểu rõ hành động kì lạ của đứa bé kia. Trẻ con bây giờ đều tùy tiện vậy à? Lôi kéo con gái nhỏ nhà người ta đến đây rồi mặc kệ bỏ chạy lấy mình? Lúc này Mạc Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy trẻ con thế giới này thật khó hiểu, cũng càng đau đầu khi phải tìm cách để Tiểu Mạc Nhiên tìm được mẹ. "Cô gái nhỏ thích khóc của nhà ai đây? Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này mà khóc, làm cho chú cũng cảm thấy đau lòng." Đột nhiên một giọng nói lưu manh không biết phát ra từ nơi nào, ngay sau đó Mạc Nhiên trừng to mắt không dám tin mà thấy một người đàn ông trung niên đi ra từ phía sau bụi cỏ cao, trong tay còn cầm một cây kẹo que dùng để dỗ con nít. Nếu Mạc Nhiên đi vào giấc mơ sớm hơn một chút sẽ phát hiện đứa bé trai dẫn Tiểu Mạc Nhiên đến đây cũng cầm trên tay một cây kẹo que giống vậy. Tuy người đàn ông này mặc quần áo giống người bình thường, nhưng Mạc Nhiên thấy trong mắt ông ta không giấu nổi sự dơ bẩn. Thấy người đàn ông kia vừa bước từng bước đến chỗ Tiểu Mạc Nhiên vừa cười xấu xa, cả người Mạc Nhiên đều bùng nổ. Tên đàn ông chết tiệt này muốn làm gì Tiểu Mạc Nhiên! 09/08/2020

xuyên thành vị hôn thê bị phá sản